Phùng Cổ Đạo ban nãy đã nghe Mạnh Mãnh Mãnh nói dùng một lượng bạc mua bài thơ nát của người này, nên rất không thích hắn. Nhưng thấy hắn diện mạo bất phàm, hai mắt thanh minh, ác cảm trong lòng lại giảm đi vài phần.
Xa Chiếu Lam giơ tay ngăn lại Mạnh Mãnh Mãnh đang xông tới, nói với đám thư sinh đang cao giọng chào hỏi hắn, “Chư vị thứ lỗi, trong nhà có việc, đi trước một bước.” Nói rồi buông Mạnh Mãnh Mãnh ra, xoay người đi trở về.
Mạnh Mãnh Mãnh theo sau hắn, ủy ủy khuất khuất nói, “Bọn hắn nói thơ ngươi làm không hay.”
“Thơ của ta một lượng bạc có thể mua được sao?” Thanh âm của Xa Chiếu Lam nhẹ hơn hắn, nhưng nhấn âm rất rõ ràng.
Phùng Cổ Đạo vô cùng kinh ngạc. Nghe cách nói chuyện của hắn và Mạnh Mãnh Mãnh, rõ ràng là nhu hòa tự nhiên hơn đám thư sinh kia rất nhiều.
“Nhưng không phải ngươi đã bán cho ta rồi sao.”
“… Không phải bảo ngươi đừng đến rồi sao.”
“Không được. Không dễ nhờ ngươi làm thơ cho ta, sao ta có thể không đến.”
“Ta viết cho ngươi bài thơ khác rồi, sao ngươi không nhắc?”
“Mấy bài đó lại không phải về hoa cúc.”
“Ngươi cứ thích khoe khoang.”
“Ta muốn thông minh một chút.”
“…”
Bóng lưng hai người xa dần, biến mất trong cổng tò vò.
Phùng Cổ Đạo quay đầu nhìn những thư sinh kia, ai cũng có chút ngượng ngùng, thêm nữa trên trán bọn hắn dính đầy mực đen, chật vật không thôi.
Tiết Linh Bích đến bây giờ đã cực kỳ mất kiên nhẫn với trò khôi hài này, lạnh mặt nói, “Hạ cúc đã thưởng, cáo từ.”
Chủ nhân còn muốn giữ lại, nhưng lời nói lại bị một ánh mắt của y làm đông lạnh trong cổ họng.
Lúc gần đi, Phùng Cổ Đạo đặc biệt ca ngợi hoa cúc của hắn một phen.
Chủ nhân dở khóc dở cười.
Nghe thế nào cũng thấy hắn muốn nói không phải hoa cúc, là hoa sen mới đúng. Cái gì mà dầm trong bùn lầy mà không dơ bẩn, tắm trong nước sạch mà chẳng lẳng lơ*.
*(Nguyên văn: xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu)
.
Lên xe ngựa, Vệ Dạng lòng đầy áy náy nói, “Ta cũng không biết Mẫn huynh hôm nay tại sao lại thất thố như thế, còn thỉnh Hầu gia và Minh Tôn thông cảm một lần.”
Phùng Cổ Đạo cười tủm tỉm nói, “Ta lại thấy hắn khá thú vị.” Nhất là lúc đưa bọn họ ra cửa, hoàn toàn quên mất trên trán mình còn dính một vệt mực nước, còn cười đến run rẩy cả người.
Tiết Linh Bích nói, “Chỉ lần này thôi, không có lần sau.”
Phùng Cổ Đạo biết y vốn không muốn tham gia loại tụ hội này, lần này là mượn đề tài để nói ra ý của mình.
Vậy mà Vệ Dạng lại không hề có chút ý thức đã dẫn lừa xuống sườn núi, “Tuy hạ cúc du hội không thành công, nhưng Nam Ninh phủ vẫn có rất nhiều tụ hội khác. Tỷ như hội thơ chèo thuyền vài ngày tới, hoặc tỷ như dạ hỏa hội tháng sau.”
Phùng Cổ Đạo cười nói, “Nghe có vẻ, Vệ Dạng huynh rất bận rộn.”
Vệ Dạng lần đầu tiên nghe hắn gọi mình là ‘Vệ Dạng huynh’, hăng hái nhất thời tăng vọt, “Thì đó. Nếu huynh thích, không bằng ở lại Nam Ninh phủ đi, như vậy chúng ta có thể thường xuyên phẩm thi luận văn, mượn rượu tâm tình.”
“Phẩm thi luận văn, mượn rượu tâm tình?” Tiết Linh Bích lạnh lùng phun ra hai chữ then chốt nhất, “Thường xuyên?”
Vệ Dạng nói, “Nếu Hầu gia có thời gian rảnh, cũng có thể cùng đến.”
“Cũng có thể?” Sắc mặt Tiết Linh Bích âm trầm.
Vệ Dạng nói, “Đương nhiên, nếu Hầu gia không được nhàn, ta cũng không gò ép.”
Hắn nói chính là thật lòng thật dạ, chỉ là cùng một câu rơi vào trong lỗ tai người hữu tâm, thì không phải cùng một ý đó.
Tiết Linh Bích nói, “Ma giáo Minh Tôn rất nhàn à?”
“Ách,” Phùng Cổ Đạo sờ sờ mũi, nỗ lực che giấu khóe miệng sắp toét tới mang tai, “Kỳ thực, trưởng lão giáo ta đều rất có năng lực trợ giúp…”
Tiết Linh Bích hừ lạnh.
“Nhưng giáo vụ vẫn bận rộn.” Phùng Cổ Đạo đúng lúc đem ý chính nói ra.
Vệ Dạng thở ra một hơi dài, “Thật là đáng tiếc mà.”
“Bản hầu lại thấy rất tốt.” Tiết Linh Bích trên tuyết thêm sương*.
Vệ Dạng nói, “Vậy Phùng huynh nhất định phải ở lâu vài ngày. Ta cùng huynh vừa gặp đã gần, đáng tiếc vẫn không có cơ hội thân cận.”
…
Không có cơ hội mới tốt.
Tiết Linh Bích hầu như có xúc động muốn rút kiếm.
May là xe ngựa vừa lúc chạy đến bên ngoài Mật Vân trang.
Thư sinh kiêm chức quản gia Mật Vân trang đã sớm đi tới, nói với Tiết Linh Bích vừa xuống xe, “Vương phủ phái người truyền tin tức, nói đặc sứ của hoàng đế từ kinh thành đến muốn gặp ngài.”
“Đặc sứ của hoàng đế?” Vệ Dạng sửng sốt.
Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo thì lại không hề ngoài ý muốn.
Tiết Linh Bích là một trong những thần tử đắc lực nhất của hoàng đế, mà Lăng Dương vương thì lại là cái đinh lớn nhất trong mắt hoàng đế. Hiện tại thần tử đắc lực nhất ở lại địa bàn của cái đinh lớn nhất không chịu về kinh, cũng không để lộ tin tức gì, trong lòng hoàng đế tự nhiên phải hoài nghi. Phái một đặc sứ đến thăm dò tình hình cũng là bình thường.
“Ai đến?” Tiết Linh Bích hỏi.
“Hoàng công công.”
Tiết Linh Bích suy nghĩ một chút, không nhớ được đó là ai.
Phùng Cổ Đạo nói, “Lúc trước tới Pháp Hải tự, ta từng gặp một vị Hoàng công công, chỉ không biết có phải cùng một người hay không.” Hoàng công công kia nếu được phái đi sắp xếp cho hắn và Viên Ngạo Sách gặp mặt, nói rõ hắn là tâm phúc của hoàng đế, cơ hội tới rất lớn.
Tiết Linh Bích nói, “Đặc sứ của hoàng đế thông thường là ngoại thần. Nếu như tới là nội thị, nói rõ việc này hơn phân nửa là ý của cá nhân hoàng thượng, hoặc là mật chỉ.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Vậy có gặp hay không?”
Khóe miệng Tiết Linh Bích cong lên, “Gặp, nhưng không phải gặp như vậy.”
.
Hoàng công công nghe Nhạc Lăng thiên nam địa bắc nói nhảm đã tròn một canh giờ, bất quá dù sao cũng là được ngồi, lại có nước trà điểm tâm, cho nên hắn nửa điểm cũng không lộ ra nét mất kiên nhẫn.
Nhạc Lăng lại đem nạn châu chấu mô tả hết sức phô trương. Tuy lời này Hoàng công công không tin, nhưng trở về kinh thành, hắn vẫn phải bẩm báo toàn bộ cho hoàng đế. Hoàng đế đương nhiên cũng sẽ không tin, nhưng coi như hắn đã diễn tròn vai của mình tại đây.
“Hầu gia đã đến.” Phó nhân tiến đến bẩm báo.
Hoàng công công đứng lên sửa sang y phục.
Mặc dù hắn là đặc sứ của hoàng đế, nhưng bên ngoài không có xưng hào chính thức như khâm sai hay tuần phủ, cho nên vẫn phải theo lễ đứng lên chào đón.
Qua một lúc, một người đẩy xe lăn đi tới.
Nhìn gần, đúng là Phùng Cổ Đạo đang đẩy Tiết Linh Bích ngồi trên xe lăn, bên cạnh còn có một tráng hán cao lớn.
Hoàng công công giật mình nói, “Hầu gia? Chân của ngài…” Trước khi đi, hoàng đế nói là Tiết Linh Bích không quen khí hậu, bảo hắn mang theo một đạo mật chỉ đến, thuận tiện xem bệnh tình của y. Nhưng xem khí sắc của Tiết Linh Bích, khí hậu rõ ràng là quen, nhưng cái chân thì…
Tiết Linh Bích lạnh lùng nói, “Té ngã.”
Hoàng công công sửng sốt một hồi. Võ công của Tiết Linh Bích thì hắn biết, đó là cao thủ dù có bị trói chân cũng không ngã được a.
Tiết Linh Bích hung hăng liếc nhìn Nhạc Lăng, ám chỉ, “Ngã ở vương phủ.”
Hoàng công công lăn lộn trong hoàng cung nhiều năm, đương nhiên biết có một số việc cần hỏi nhỏ, có một số việc phải mơ hồ cho qua, tiện thể nói, “Có trở ngại gì không?”
“Điều này phải hỏi Vệ Dạng công tử rồi.” Tiết Linh Bích liếc ngang Vệ Dạng đang cực kỳ khẩn trương đứng một bên.
Hoàng công công lúc này mới biết hán tử xa lạ cao cao tráng tráng này dĩ nhiên là Vệ Dạng công tử mà đất Quảng Tây này người người tán dương.
“Bái kiến thế tử.” Hắn hành lễ.
Vệ Dạng liền nói không dám.
“Cha gia ở kinh thành xa xôi, từng nghe thế tử ca họa song tuyệt, dĩ nhiên không biết y thuật của thế tử cũng cao minh như vậy.” Nếu không có y thuật cao minh, thân phận như Tiết Linh Bích sao lại để hắn khán chẩn.
Vệ Dạng ngạc nhiên nói, “Ta không thông hiểu y thuật.”
Hoàng công công kinh ngạc, “Nhưng không phải Hầu gia vừa nói…”
Tiết Linh Bích cười lạnh, “Ta nói là, nếu không có Vệ Dạng công tử, chân ta làm sao lại biến thành như vậy.”
“…” Vệ Dạng chớp chớp mắt, vẻ mặt có khổ không nói nên lời. Rõ ràng tự y đang tốt lành tự dưng ngồi xe lăn, tại sao lại tạt nước bẩn vào người hắn chứ. Bất quá hắn cũng biết, Tiết Linh Bích nói như vậy tất nhiên có dụng ý. Chỉ có thể tự đánh gãy răng rồi nuốt luôn cả máu xuống bụng, đành nhận thôi.
Nhạc Lăng đứng ra nói, “Bất quá chỉ là lúc luận bàn thế tử bất cẩn không kịp dừng tay, Hầu gia cần gì cứ canh cánh trong lòng như vậy.” Ngụ ý, đương nhiên là chê Tiết Linh Bích quá mức hẹp hòi.
Hoàng công công không khỏi có thêm vài phần kính trọng đối với Vệ Dạng. Không ngờ thế tử của Lăng Dương vương dĩ nhiên là một nhân vật văn võ song toàn, lúc nãy nghe tiếng bước chân của hắn lại không thể nhận ra. Dựa vào thân hình khôi ngô của Vệ Dạng, nhìn sơ quả thật rất giống một cao thủ võ lâm.
Tiết Linh Bích thấy Nhạc Lăng xen mồm, liền có chừng có mực mà đổi trọng tâm câu chuyện, “Không biết hoàng thượng phái Hoàng công công đến có chuyện gì?”
Hoàng công công nói, “Hoàng thượng nghe nói Hầu gia tại Quảng Tây thân thể không khỏe, thập phần lo lắng, cho nên đặt biệt phái cha gia đến xem. Hoàng hậu nương nương cũng dặn dò vài câu, muốn ta chuyển đạt cho Hầu gia.”
Hắn nói là muốn chuyển đạt, cũng không tiếp tục nói gì nữa, hiển nhiên là muốn trò chuyện riêng tư.
Nhạc Lăng biết điều nói, “Đứng ngoài mỏi giò, không bằng vào trong nói tiếp.”
Hoàng công công liền theo Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo, ba người đi vào phòng trong.
Vệ Dạng và Nhạc Lăng bị lưu lại bên ngoài.
Nhạc Lăng xoay người định chạy, lại nghe Vệ Dạng nhỏ giọng nói, “Chân của Hầu gia không phải ta đánh gãy.”
Nhạc Lăng nói, “Ta biết.” Ngươi chỉ được cái to xác mà thôi, thật sự đánh nhau, chịu không nổi một quyền của Tiết Linh Bích.
“Vậy tại sao Hầu gia lại nói thế?” Vệ Dạng bỗng nhiên khẩn trương lên, “Không lẽ là muốn lợi dụng ta để đối phó phụ vương?”
Nhạc Lăng kinh ngạc nói, “Không ngờ thế tử dĩ nhiên có thể nghĩ được như vậy.”
“Lẽ nào là thật?”
“Không phải. Bất quá nếu vương gia biết thế tử nghĩ vậy, nhất định tấm lòng già sẽ được xoa dịu.”
“Vậy thì vì sao…” Vệ Dạng nghĩ hoài không ra.
Nhạc Lăng nhìn mà không nỡ, liền đề điểm, “Ngươi dạo này có phải rất gần gũi với Minh Tôn không?”
“Không gần. Ta mời bọn họ ra ngoài vài lần, bọn họ chỉ đi một lần mà thôi.”
“Mời bọn họ ra ngoài vài lần? Một lần mà thôi?” Nhạc Lăng vân vê sợi râu mép, “Vậy ngươi muốn rủ bọn họ theo ngươi mấy lần?”
“Mỗi ngày đương nhiên là hay nhất, nếu không tiện, một tháng mười lần? Ngày nào cũng vùi mình trong trang, thật không thú vị.” Vệ Dạng hùng hổ nói, “Hiếm khi Hầu gia và Phùng huynh tới Nam Ninh phủ, càng hiếm khi ta cùng Phùng huynh vừa gặp đã gần…”
“Vừa gặp đã gần?” Nhạc Lăng tự tiếu phi tiếu mà nhìn hắn, “Ta biết vấn đề ra ở đâu rồi.”
“Ngươi nói, bọn họ ở trong kia nói cái gì?” Nhạc Lăng chuyển trọng tâm câu chuyện.
Vệ Dạng bất mãn, mặt lập tức xụ xuống, “Ngươi cố ý không nói?”
“Nếu biết là cố ý, cần gì phải hỏi lại?” Nhạc Lăng láo liên nhìn khắp nơi, không mảy may để ý tới sắc mặt khẩn trương của hắn. Quen biết nhiều năm như vậy, hắn quá rõ ràng sự uy nghiêm của người kia chỉ là biểu tượng mà dung mạo của hắn mang đến, chọc thủng tấm da hổ đó, hắn chỉ là một con cừu non.
Vệ Dạng trừng hắn.
Nhạc Lăng rướn thắt lưng nói, “Vương gia hình như lại đi chơi cờ rồi, vừa lúc ta đi chợp mắt một chút.”
Hắn vừa định xoay người, bọn Phùng Cổ Đạo đã đi ra. Trên mặt ai cũng không có biểu tình, nhưng trong ánh mắt từng người dường như lại mang theo một loại cảm xúc nào đó.
“Các ngươi ổn cả chứ?” Vệ Dạng tuy trì độn, nhưng còn chưa trì độn tới mức nhìn không ra.
Khóe miệng Tiết Linh Bích hơi nhoẻn lên, “Không có gì. Chỉ là cảm tạ hoàng ân bao la mà thôi.”
Phùng Cổ Đạo đạm nhiên nói, “Hầu gia quả nhiên trung quân ái quốc.”
“Ngươi phải học tập nhiều.” Tiết Linh Bích cười giống hệt như một con mèo trộm cá.
Sắc mặt Hoàng công công có chút cổ quái, dường như muốn cười rồi lại không dám cười, một lát mới nói, “Việc hoàng thượng giao phó cho cha gia đã hoàn thành. Chỉ là thương tích của Hầu gia, cha gia thật sự rất lo lắng.”
“Có câu người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, Hoàng công công không cần lo lắng.” Giọng điệu khi Tiết Linh Bích nói với hắn so với lúc vừa đi vào khách khí hơn rất nhiều.
Hoàng công công rất thức thời, biết thân phận của mình ở Quảng Tây không được hoan nghênh, lập tức cũng không nấn ná, “Đã như vậy, cha gia liền khởi hành về kinh, để tránh hoàng thượng lo nghĩ.”
Dù trong lòng Nhạc Lăng ước gì hắn sớm biến đi, nhưng ngoài miệng vẫn phải mời mọc một chút, “Nam Ninh phủ không ít cảnh đẹp, nếu Hoàng công công không vội, chi bằng ở lâu vài ngày?”
Hồi âm cho hoàng đế làm sao có thể không vội? Nếu như không vội, lần đi này hắn sẽ gánh một tội danh. Hoàng công công lại cười nói, “Đa tạ hảo ý của Nhạc tiên sinh, cha gia mang hoàng mệnh trong người, thực sự không thể ở lâu, còn thỉnh thứ lỗi.”
Nhạc Lăng lập tức tự mình đưa hắn ra ngoài.
Hoàng công công mang là mật chỉ, lại cải trang, cho nên tùy tùng theo cũng không nhiều, vì thế lúc rời đi cũng không rêu rao, im hơi lặng tiếng giống như lúc đến.
Nhạc Lăng tiễn Hoàng công công đi, Vệ Dạng ở lại, hắn hiếu kỳ hỏi Tiết Linh Bích, “Hắn rốt cuộc đã nói gì? Tại sao thấy hai ngươi đều là lạ?”
Thông thường nội dung của mật chỉ ngoại trừ những người được hoàng đế chỉ định thì không thể tùy tiện tiết lộ. Nhưng Tiết Linh Bích hiển nhiên rất thích ý tiết lộ, “Không có gì, tứ hôn mà thôi.”
“Tứ hôn?” Vệ Dạng đầu tiên là ngẩn ra, lập tức vui vẻ nói, “Chúc mừng Hầu gia, không biết là cô nương nhà ai có phúc khí tốt như thế?”
Tiết Linh Bích nói, “Không phải cô nương.”
Phùng Cổ Đạo đứng bên cạnh, sắc mặt không được đẹp cho lắm.
Tâm tình của Tiết Linh Bích thật sự quá tốt, tốt đến nỗi không thèm tính toán với hắn, cười lắc đầu, “Cũng không phải.”
“Vậy, là lão phụ nhân?” Con mắt Vệ Dạng càng trừng càng lớn. Kỳ thực không cần Tiết Linh Bích nói, cũng biết mình suy đoán thật thái quá. Nhưng trừ trường hợp này, hắn quả thật không thể nghĩ ra trường hợp nào khác.
“Cũng không phải.” Tuy không muốn tính toán, nhưng Tiết Linh Bích vẫn nhịn không được mà trừng mắt liếc hắn.
Vệ Dạng mờ mịt, “Vậy rốt cuộc là ai?”
Tiết Linh Bích cười tủm tỉm, “Cổ Đạo, ngươi nói.”
Phùng Cổ Đạo mặt không đổi sắc nói, “Hầu gia phải gả.”
“… A?” Vệ Dạng càng thêm mờ mịt.
Tiết Linh Bích nhướng mi nói, “Trong mật chỉ viết rõ ràng rành, là Tuyết Y Hầu cưới Ma giáo Minh Tôn.”
…
Vệ Dạng ngây ra như phỗng.
Phùng Cổ Đạo nói, “Đừng quên, địa điểm tổ chức là ở Bễ Nghễ sơn.”
Tiết Linh Bích đáp, “Nhưng sau đó cũng phải trở lại kinh thành.”
“Đó chỉ là đi tạ ơn.”
Tiết Linh Bích từ trên xe lăn đứng phắt dậy, yên lặng nhìn chằm chằm Phùng Cổ Đạo, chậm rãi nói, “Đến tột cùng là cưới hay gả, chờ tới ngày đó sẽ biết.”
Chờ hai người đi hồi lâu, Vệ Dạng mới sực tỉnh, bất khả tư nghị mà lắc đầu lẩm bẩm, “Hầu gia và Phùng huynh… Tứ hôn?”
.
Mật Vân trang.
Màn đêm dần dần phủ xuống.
Lão nguyên soái tựa trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Lăng Dương vương ngồi đối diện thì thỉnh thoảng gãi da đầu.
Lúc Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích đi vào, tử kim quan* của hắn đã bị gãi đến nỗi lệch sang một bên, nhưng quân cờ nắm trong tay lại chậm chạp không hạ xuống.
*(tử kim quan: còn được gọi là mũ thái tử. p/s: cái mũ nhỏ mà tề thiên đại thái hay bạch long mã đội trên đầu cũng là một dạng tử kim quan)
Phùng Cổ Đạo giẫm chân mạnh hơn.
Lăng Dương vương không quay đầu lại chỉ phất tay nói, “Đừng ồn.”
Lão nguyên soái chậm rãi mở mắt, khóe mắt không thèm liếc sang bàn cờ, nhìn thẳng về phía bọn họ, “Hoàng thượng nói cái gì?”
“Hạ một đạo mật chỉ.” Mặc dù trước đó lão nguyên soái đã tỏ thái độ, nhưng ở bên nhau là một chuyện, khua chiêng gióng trống ở bên nhau lại là một chuyện khác. Cho nên Tiết Linh Bích trước khi lên tiếng vẫn có chút do dự.
Lão nguyên soái hỏi, “Hối thúc con quay về kinh?”
Lăng Dương vương cười nhạo, “Ấp a ấp úng. Không phải hối ngươi về kinh đánh Nam Ninh chứ?”
Phùng Cổ Đạo gợi ý, “Theo lý mà nói, là hỉ sự.”
Lão nguyên soái nhíu nhíu mày, “Hỉ sự? Hoàng hậu có thai ư?”
Nếu là hoàng hậu có thai, hoàng đế quả thật có thể phái người đến báo cho y. Dù sao cũng là đường tỷ đệ.
Lăng Dương vương hỏi, “Hay Sử Trung Khang đã chết?”
Sử Trung Khang chính là Sử thái sư.
“Là tứ hôn.” Tiết Linh Bích không đợi lão nguyên soái lên tiếng hỏi, đã tiếp lời, “Ta cùng Cổ Đạo.”
…
Lạch cạch.
Quân cờ từ giữa ngón tay Lăng Dương vương rơi xuống, rơi lên bàn cờ.
“Hoàng đế tứ hôn cho ngươi và Phùng Cổ Đạo?” Hắn xoay mặt, biểu tình khoa trương phối hợp với tử kim quan nghiêng lệch, thập phần khôi hài.
“Không sai.” Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo đều không cười.
Lăng Dương vương quay đầu lại, nhìn chằm chằm lão nguyên soái nói, “Tên hoàng đế này là đồ ngốc sao?”
Lão nguyên soái thản nhiên nói, “Đó là cháu trai của ngươi.”
Lăng Dương vương cúi đầu suy nghĩ một chút, lại nói, “Không đúng. Ta thấy tên hoàng đế này so với cha hắn khôn khéo hơn rất nhiều.”
Lão nguyên soái liếc nhìn hắn, “Nga?”
“Ngươi nghĩ đi. Nếu trước kia tiên đế hạ chỉ, tứ hôn cho ta với ngươi, vậy không phải không cần tàng bảo đồ chúng ta cũng càng đấu tới ngươi chết ta sống luôn sao?” Lăng Dương vương vỗ đùi.
Tiết Linh Bích nói, “Chúng ta sẽ không đấu tới ngươi chết ta sống.”
“…” Lăng Dương vương bừng tỉnh nói, “Cũng đúng, lần này hẳn là cùng chung mối thù. Không thể khiến người thân đau đớn, kẻ thù khoái trá.”
Lão nguyên soái không để ý tới hắn, nói với hai người đang nín thở chờ nghe mình lên tiếng, “Các con có tính toán gì không?”
Phùng Cổ Đạo vuốt mũi nói, “Thật ra ta nghĩ…”
“Chúng con nguyện ý lĩnh chỉ tạ ân.” Tiết Linh Bích ngắt lời cực nhanh.
Lăng Dương vương ngơ ngác nhìn y hồi lâu mới hỏi, “… A?”
(sao giống như bạn Lăng Dương vương không biết gian tình giữa Minh Minh Tuyết Tuyết thì phải =3=)
Lão nguyên soái không hề ngoài ý muốn đối với đáp án này, khí định thần nhàn nói, “Vậy các con có nghĩ tới dụng ý của hoàng thượng khi làm như vậy chưa?”
“Có ích lợi gì chứ? Không phải chia rẽ ly gián, thì là muốn hại các ngươi đoạn tử tuyệt tôn.” Lăng Dương vương nói.
Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích liếc mắt nhìn nhau.
Phùng Cổ Đạo lên tiếng, “Hình như hoàng thượng muốn tìm giúp con thừa tự.”
Tiết Linh Bích nói, “Hẳn là hoàng hậu.” Lần này trước khi Hoàng công công về còn đặc biệt nhắc tới ‘Hoàng hậu nương nương’, có thể thấy chuyện này là hoàng đế hoàng hậu cùng nhau xúc tiến.
Lăng Dương vương ù ù cạc cạc nói, “Vậy không lẽ bọn hắn còn muốn đem một hoàng tử cho ngươi làm con thừa tự?”
Lão nguyên soái nói, “Họ Tiết là đại tộc, phụ thân của hoàng hậu là thân huynh đệ của ta, nhân khẩu trong một chi của hắn lại không ít ỏi như ta.”
Tiết Linh Bích đạm nhiên nói, “Ngày nào ta còn sống trên đời, hầu phủ đương nhiên là do ta làm chủ. Nếu ta tạ thế vậy nó họ gì tên gì cũng không còn quan trọng.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Chỉ e sau khi hắn đứng vững căn cơ tại hầu phủ rồi, hoàng thượng sẽ tìm cách để ngươi tạ thế.”